Một ngày mùa thu năm nào, người gửi tặng Từ bài hát “Phố không mùa”, da diết lắm. Nhớ đến thao thiết mùa lá chuyển sắc, mùa hoa tiếp nối, mùa tóc phai màu ... rồi cứ mỗi mùa qua đi, đời người lại càng thêm thi vị và sâu sắc. Từng ca từ của bài hát như len lỏi tận cùng từng nỗi nhớ của một người có sở thích nhặt lá rơi như Từ. Cứ như vậy, Từ ngồi thật yên, nghe nỗi nhớ miên man, rồi vẽ từng chiếc lá. Nên tên của bộ sưu tập mùa thu này, thương gửi Người tri tâm: Màu nhớ (Longed Sentiment)
“Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa
Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội
Người mỉm cười nơi ngõ vắng
Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường “
Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội
Người mỉm cười nơi ngõ vắng
Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường “
(Dương Trường Giang)
Từ nhớ đến câu chiêm nghiệm của nhà văn Albert Camus, cũng là một triết gia theo chủ nghĩa hiện sinh: “autum is a second spring when every leaf is a flower”. Thật vậy, nếu bạn đã từng nhìn thật sâu một mùa thu, đi qua một mùa thu với nhiều cung bậc cảm xúc; điều ấy hoàn toàn chính xác. Lá bàng đỏ rượu, sâu thăm thẳm. Lá bằng lăng màu gạch nung bồi hồi. Lá lộc vừng vàng phai trầm bổng ... Chỉ khi nào ta an yên, lắng lòng để cảm nhận một mùa thu, khi đó sẽ thấy yêu từng vạt nắng nhạt, thương từng chiếc lá ngã màu.
Một thời quá vãng, luyến tiếc mà không nuối tiếc; như chiếc lá mặn mà sắc màu một cách luyến lưu trước khi tan vào đất. Và Từ lại mời Người tri tâm rong chơi với cái đẹp, với những mẫu thêu lá đầy ngẫu hứng, được sắp đặt từng mũi chỉ bằng đôi tay thêu điêu luyện của người thợ. Bởi vì thương những tác phẩm của mình làm ra, nên Bộ Sưu tập Màu nhớ, dành trọn một chữ Tình.